Mấy hôm nay còn jet lag như cái mền rách, đầu óc lại chán như con gián nên không viết được cái gì cho tử tế. Lại bị bạn XuKa thúc vào đít bắt viết, hiềm nỗi còn mấy bài phải đợi báo giấy nó đăng mới được cho lên blog. Cái khoản “tiền d. hậu thú” này báo nó kỵ lắm!
Sẵn tiện qua nhà bạn myselfvn, nhà thơ đương đại nổi tiếng đạo cao đức trọng cực kỳ, chôm về bài này. Hì, không dám thấy sang bắt quàng làm họ, nhưng bạn myselfvn viết về xxx cứ sang trọng như Phạm Công Thiện viết về philosophy hồi nẳm 🙂
Mời bà con đọc chơi. Ai có chồng Tây, đi làm khai sinh cho con thì cứ nhảy vô bổ sung chứng cứ cho cái sự ngu xuẩn cực kỳ của nền hành chính nước Nam này.
Quên, ai muốn xem chân dung nữ sĩ myselfvn do chính tay Dr Nikonian chụp thì cứ chuẩn bị độ nhậu nhé, tôi “he hé” cho coi nè 🙂
_______________________________________________________________
Ăn cơm trước kẻng đắt nhỉ
Anh D. nghệ sĩ đương đại nổi tiếng yêu chị J. tóc vàng mắt xanh, thế là chẳng thèm đếm xỉa đến việc họ chưa có giấy kết hôn, bé Th. ra đời cái oạch.
Cách đây ít lâu đến nhà tôi dự tiệc, anh D. có tâm sự với bàn dân thiên hạ chuyện đi làm giấy khai sinh cho hoàng tử bé của anh.
Vì bố mẹ chưa có giấy kết hôn, nên phải làm “thủ tục khai nhận cha, mẹ con” gồm 11 loại giấy tờ, trong đó có giấy làm chứng của 4 người bạn kèm theo bản sao công chứng chứng minh nhân dân hoặc hộ chiếu của họ. Giấy làm chứng này có câu (theo mẫu sẵn): “Tôi biết rõ cháu… là con đẻ của anh… và chị…”. Nghe anh D. kể đến đây, tất cả mọi người đều tròn mắt ồ lên: “Làm thế nào mà BIẾT RÕ được chuyện này nhể?”. Anh D. bảo: “Thì thế. Anh nhờ 4 thằng bạn hoạ sĩ của anh (kể 4 tên hoạ sĩ toàn hạng rách giời rơi xuống) làm chứng, chúng bèn bảo: “Tao làm thế éo nào mà BIẾT RÕ được. Ra pháp luật, tao ứ dám nói dối, cứ biết sao nói vậy thui”.
Vậy là một anh ghi: “Tôi xin cam đoan tôi đã chứng kiến anh D. xxx chị J”. Anh khác tả chi tiết hơn: “Tôi xin cam đoan đã nhìn thấy anh D. nhét… của anh vào… của chị J”. Tên khác còn thô lậu hơn nữa, miêu tả cực kỳ sống động những chi tiết về âm thanh, màu sắc, mùi vị, cường độ… mà tớ nóng mặt chã dám nhắc lại ở đây. Rồi tất cả đều hoang mang kết luận: “Tuy nhiên, chúng tôi không dám chắc cháu Th. là kết quả của lần xxx đó giữa anh D. và chị J., hay một lần xxx khác của anh chị mà chúng tôi không có dịp chứng kiến”. Có tên bạn còn tàn nhẫn chua thêm: “Tôi cũng không dám chắc cháu Th. là kết quả của lần xxx ấy giữa chị J. với anh D. hay là với anh nào khác”.
Kết thúc (theo mẫu): “Tôi xin cam đoan những lời làm chứng của mình là hoàn toàn đúng sự thật, nếu sai tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm trước pháp luật”.
Nghe chuyện này, một tay tiến sĩ đến từ Anh Quốc cứ vừa cấu tay mình vừa kêu lên: “Nhẽ nào lại thế! Nhẽ nào lại thế! Tôi biết nhiều nước trên thế giới có những quy định luật pháp hết sức phi lý và lạc hậu nhưng chưa bao giờ được nghe một quy định nào ngu xuẩn và phi khoa học như thế!”. Tớ khó chịu nhìn tay mọt sách này. Y đúng là kém may mắn bị sinh ra ở một nước tư bản giãy chít nên đầu óc thô sơ quá. Những người làm luật ở nước ta đương nhiên không ngốc, đó chỉ là một cách họ góp phần bảo vệ truyền thống văn hoá cao đẹp của chúng ta mà thôi. Cái bọn ăn cơm trước kẻng ý, không thể gọt đầu trôi sông nữa thì cũng phải hành cho bõ ghét, phải giễu cợt cho chúng biết thế nào là làm điều tuy là một trong những quyền cơ bản của con người nhưng lại “không phù hợp” với văn hoá truyền thống VN chứ!
À, quên, theo quy định, lệ phí cho mỗi lần khai nhận cha, mẹ, con như thế này chỉ có mỗi… 1 triệu đồng thôi ạ. Nhà cháu ở quê ra, thân cô thế cô, vô giáo dục tình dục, trót nhỡ nhàng với ông chủ hay anh thợ hồ thuê nhà cùng xóm, thì cứ đợi bao giờ nằm mơ thấy 1 triệu hãy nghĩ đến việc đi làm giấy khai sinh cho con nhé!

Nữ sĩ myselfvn và thi sĩ, học giả Dương Tường (Ảnh: Dr. Nikonian)
Bonus thêm các bác một bài thơ của bạn myselfvn nè (hổng phải viết tặng em):
Hà Nội, mùa xuân cuối cùng
dạ thảo phương
Hai tháng trước, uống cà phê trên sân thượng phố cổ
Thấy cành bàng khẳng khiu như khuỷu tay thiếu phụ triền miên mất ngủ
Giờ bàng đã rập rờn lá
Mướt mát như lũ con gái mới lớn
***
Mùa xuân năm ngoái
Nhà đối diện dựng tạm chiếc gương ngoài ban công
Giờ vẫn chẳng buồn treo lên
Khung gỗ bạc sơn
Bình thản giữa đám đồ đạc cũ
Mắt gương mưa mờ bụi mưa lại rửa trong, nhìn cây bàng qua mấy lần đổi màu lá, nhìn những đám mây không CV
***
Lại một mùa xuân, từng xa tới mức không nghĩ đến, giờ sắp qua
***
Tôi sẽ rời bỏ thành phố này trước mùa hè
Chị hàng hoa sen quê Hà Bắc sẽ thôi đạp xe chậm lại khi qua cổng sắt xanh ngôi nhà số 6
***
Hoa sen
Bạn đã ủ mình trong bùn tối, qua suốt mùa giá rét để đến với tôi bằng sắc hồng rỡ ràng mà u ẩn
Bạn đã nhìn tôi như gương để vỗ về nỗi cô độc
Bạn đã đối với tôi gần gụi hơn cả người tình say đắm nhất
Giờ sẽ nở đến tan vỡ ở một ngôi nhà khác
Anh cũng sẽ vùi mặt vào bầu ngực khác, tìm kiếm một mùi hương phập phồng khác cho nỗi sợ hãi thời gian của mình
Lòng ta biết thế, mà không buồn sao
Lòng ta biết thế, mà sao không buồn
***
Không buồn
Thành phố nơi mình sinh ra, ở hơn nửa đời người vẫn không có ngôi nhà nào là của mình
Thành phố triệu triệu người, không một ai sẽ nhớ
Người buồn nhất, chắc là bà lão bán trà chanh ở vỉa hè ngã tư Nhà Thờ
(Bà lão luôn cười rất tươi rồi lén cho vào trà rõ lắm đá
Tôi ngồi lắc cốc ngắm đá tan, chờ anh nhắn tin P dang o dau)
***
Không buồn
Tôi biết, và mong bạn bè quên mình thật nhanh
***
Không buồn
Tôi biết, và mong mẹ sẽ quen thật nhanh
Đứa con nào cũng yêu mẹ, và cũng thành phụ bạc
***
Sống
Thì phụ bạc
***
Không buồn
Không buồn
Không hề buồn
Lòng chỉ như tấm gương cũ bị bỏ quên góc ban công
Thật im, trong khung gỗ bạc sơn
15.3.2009