4.1975, bà T là một thiếu phụ khuê các, con nhà đại phú ở Bình dương. Đang du lịch Paris thì Sài gòn sập tiệm, bà ở lại.
Tay trắng, tứ cố vô thân, bà làm nghề thợ giặt, đứng mỗi ngày 8 tiếng. Lấy chồng, sinh con, vất vả trăm bề. Dấu ấn cơ cực vẫn còn rất rõ, nên trông bà ấy không khác những người lao công vất vả mà ta thường thấy trong các siêu thị.
82 tuổi vẫn chưa rành tiếng tây, con trai bà phải mua báo VN “6 ơ gô” một tờ cho mẹ đọc. Bà khóc khi đọc tin thuyền nhân, cải tạo…
Về VN, bà phân phát hết tiền cho người ăn xin trong quán phở rồi ngồi khóc.
……
Con trai bà ấy là một giáo sư y khoa nổi tiếng của ĐH Cochin, Paris! “Nó với con vợ mở cái cabinet to đùng ở Paris nha BS!”
__________________
Có lời bình luận nào xứng đáng với câu chuyện kéo dài 40 năm, một nửa đời người này. Chỉ thấy ngưỡng mộ và rúng động tận tâm can về thân phận long đong của một con người và của dân tộc khốn khổ này.
Có lộn hông bác sỹ. Bà giờ 82 tuổi, 40 năm trước bà đã 42 rồi còn thiếu nữ gì nữa?
Đúng rồi, phải sửa thành thiếu phụ mới phải 😀
Cảm ơn bạn Nguoidalat đã bắt giò chính xác!